Cuộc sống của tôi là một người con trai lớn lên được nuôi dưỡng bởi mẹ với tình yêu và không có kỷ niệm gia đình nào vì cha tôi lúc nào cũng đi làm tới muộn mỗi tối. Tôi không phải là người tự nhận ra cảm xúc dành cho mẹ là một “phụ nữ” trễ rồi. Và trong suốt 10 năm, tôi đã kiềm chế tình cảm dành cho mẹ và cư xử như một “người con trai bình thường”. Nhưng tình yêu thương dành cho mẹ như một dòng sông dâng trào cùng với sự trưởng thành của cơ thể. Với tuổi tác đủ để tự lập, tôi quyết định tiến hành hành động để trở thành một phần của mẹ…